Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2008

Xa Xôi


Anh ra đi không lời từ giã
thơ theo anh cũng mất cả “hồn”
cạn chén sầu lệ rơi lả tả
trăng úa màu một mảnh chăn đơn .

bàn tay vụng rót lời âu yếm
để thơ ngây gió cuốn mất rồi
xuân qua mau hè về tìm kiếm
cành Mai xưa lòng vẫn bồi hồị

sân ga vắng mình em đứng đợi
giọt sương rơi lạnh cả bên đời
chân trời tím màn đêm xuống vội
ngọn đèn khuya dở khóc dở cưòi .

Vũ Lệ Vân


Không có nhận xét nào: