Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2010

Xuân lẻ bóng



Đêm xuân về nghiêng mình soi mặt nước
Chợt nỗi sầu lẻ bóng rọi riêng em
Chìm tân đáy cũng chỉ màu tối đen
trách nguyệt lặn ,tìm bóng anh chẳng thấy

Mái tóc rũ…người ra đi từ đấy
Chiếc trâm cài đã gẫy vụn hương xưa
Gió vi vu thời tiết trót giao mùa
Đoá mai nhỏ gầy gò xanh xao nở

Ba mươi năm một thời xa lở dở
Vết cắt dài thành vết sẹo thiên thu
Nhìn dĩ vãng tựa như đám mây mù
Trang thư cũ dường còn thơm màu mực

Thấm dòng lệ buồn đêm dài thao thức
Ngăn buồng tim khắc rõ bóng một người
Vết thương còn ghi rõ mãi khôn nguôi
Xuân có đến để ru hời dĩ vãng

Trời xuân nhìn mây trôi xa lãng đãng
Mộng ước tàn giá buốt cánh chim bay
Rong rêu còn biết lạnh nép tình đầy
Bên khe đá để chia sầu thương nhớ

Chỉ riêng em đành khóc tình dang dở
Âm thầm buồn cho cuộc sống trái ngang
Ruợu cạn ly mà vị chát bàng hoàng
Giọt lệ mặn vừa rơi vào đáy cốc !


thugiangvũ

Không có nhận xét nào: