Đêm về tiếng vạc kêu sương
Gợi sầu man mác người thương đâu rồi
Trăng buồn nên khuất sau đồi
Chẳng soi bóng lẻ thu rơi hững hờ
Trang giấy trắng trải vần thơ
Bút rầu mực cạn nguyệt mờ qua song
Giòng sông vỗ sóng âm thầm
Đáy ngầm xoáy tận cõi lòng cô đơn
Cơn mưa như trút tủi hờn
Gạt dòng châu lệ chờn vờn xót xa
Nhớ hương xưa nhớ tiếng gà
Thương thay lữ thứ xa nhà buồn tênh
Tiếng chuông khuya đổ bao lần
Ngân nga khúc nhạc bâng khuâng nẻo về .
Quốc kêu vang vọng sơn khê
Giăng giăng mấy ngả tóc thề thương ai .
thugiangvũ
Gợi sầu man mác người thương đâu rồi
Trăng buồn nên khuất sau đồi
Chẳng soi bóng lẻ thu rơi hững hờ
Trang giấy trắng trải vần thơ
Bút rầu mực cạn nguyệt mờ qua song
Giòng sông vỗ sóng âm thầm
Đáy ngầm xoáy tận cõi lòng cô đơn
Cơn mưa như trút tủi hờn
Gạt dòng châu lệ chờn vờn xót xa
Nhớ hương xưa nhớ tiếng gà
Thương thay lữ thứ xa nhà buồn tênh
Tiếng chuông khuya đổ bao lần
Ngân nga khúc nhạc bâng khuâng nẻo về .
Quốc kêu vang vọng sơn khê
Giăng giăng mấy ngả tóc thề thương ai .
thugiangvũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét